(TS) - Nếu
so sánh fast food của Tây với fast food của ta, thì chẳng những của ta
không thua, ngược lại còn hơn hẳn thức ăn nhanh của Tây về đủ thứ
chuyện.
|
Gói xôi buổi sáng của đa số người dân Việt Nam có thua gì fastfood của Tây đâu nhỉ!
(Nguồn:TS)
|
Buổi sáng đi làm,
ghé lại một hàng xôi bên đường mua một gói xôi hai ngàn đồng, đến cơ
quan vừa ăn vừa đọc báo. Một người bạn đồng nghiệp đùa: “Hôm nay ăn
"fast food made in Vietnam" đấy à?”.
Ừ phải, hình như
gói xôi buổi sáng của đa số người dân Việt Nam trong suốt bao nhiêu năm
dựng nước và giữ nước có thua gì fast food của Tây đâu nhỉ!
Cũng là nóng hôi
hổi vì được ủ kín trong thúng trấu! Cũng chỉ mất vài phút dừng lại bên
vệ đường để mua! Cũng có thể ăn rất nhanh trong vòng năm mười phút để
không bị mất thời gian rườm rà nấu nấu nướng nướng! Cũng đủ chắc dạ cho
một buổi làm việc dài đằng đẵng bốn năm giờ đồng ho! Cũng thơm ngon đủ
để vừa ăn vừa hít hà làm cô bạn đồng nghiệp ở bàn bên cạnh chạy sang
nhìn nhìn rồi la váng lên “ăn xôi mà cứ như là ăn cái gì lạ lắm ấy, làm
người ta phát thèm”.
Cái khác biệt duy
nhất có lẽ là số lượng. Những con số không tròn tròn đứng sau cái con số
hai, fast food madein Viet Nam thì chi có hai ngàn đồng, còn fast food
của Tây đến hai chục ngàn, có khi hơn nữa ấy chứ!
Nhìn lại cái chuyện
ăn uống của dân ta bây giờ, hình như cứ cái gì của Tây thì đều được xem
là sang trọng, thời thượng và phải thưởng thức được mới là sành điệu.
Thật ra, nếu so sánh fast food của Tây với fast food của ta, thì chẳng
những của ta không thua, ngược lại còn hơn hẳn thức ăn nhanh của Tây về
đủ thứ chuyện.
Trước hết, về chủng
loại. Thức ăn nhanh của Tây quanh đi quẩn lại cũng chỉ có vài món như
hambuger, khoai tây chiên, bò bít-tết, gà rô-ti... được bán trong hàng
mấy trăm ngàn cửa hàng trên thế giới giống hệt nhau về khẩu vị, đúc
khuôn nhau về cách chế biến và phục vụ. Vào quán chừng mươi lần thì
không còn món nào mới để gọi.
Còn thức ăn Việt
nam thì... ôi thôi nếu kể tên cũng mất cả mấy ngày, nào phở, bún, miến,
cháo, mì, nui... Mỗi món như vậy lại có vô số các biến dị tùy vào tài
chế biến của các cô bán hàng khéo léo. Nội phở cũng có bao nhiêu là loại
phở : phở bò tái, phở bò chín, phở bò viên, phở gà, phở áp chảo, phở
sốt vang...
|
Một
tô hủ tíu của dân Việt Nam, có nào hủ tíu, rồi thịt heo, gan heo, tôm,
trứng cút, rồi giá, hẹ, rau cần, xà lách, hành ngò... (Nguồn: www.chuyenluan.net)
|
Đấy là còn chưa kể
đến chuyện cũng một món bún cá thì cách nấu miền Trung khác hẳn cách nấu
miền Nam, và nếu khách hàng khó tính một tí thì cứ tự nêm nếm theo khẩu
vị của mình, trên bàn luôn có đủ nước mắm, nước tương, dấm đỏ, tỏi
ngâm, mắm tôm, chanh, ớt... Cứ đi ăn fast food Việt nam vòng vòng Sài
Gòn này thôi thì có cả tháng cũng chưa hết món mà ăn.
Thứ đến, và là cái
sự quan trọng nhất của chuyện ăn uống trong thời đại hiện nay, khi mà
người ta cứ nói đi nói lại về cái chuyện ăn uống không hợp lý có khi làm
hại cho sức khoẻ, ấy là cái chuyện thức ăn nhanh của xứ nào thì có dinh
dưỡng tốt hơn.
Mấy nhà dinh dưỡng
bảo ăn uống hợp lý thì phải ăn càng nhiều loại thức ăn càng tốt. Cái này
thì fast food Tây làm sao mà địch nổi với fast food Việt Nam!
Bởi vì cái cách ăn
truyền thống của dân ta từ xưa đến nay vốn thích ăn hỗn hợp nhiều thứ.
Ăn một bữa fast food Tây chỉ có một cái đùi gà, thêm vài lát cà chua,
vài lá xà lách, rồi một mẩu bánh mì con con nữa là chấm hết.
Còn hôm nào đi ăn
một tô hủ tíu của dân Việt Nam rồi ngồi đếm thử xem, có đến hơn chục thứ
thức ăn chứ không ít : nào hủ tíu, rồi thịt heo, gan heo, tôm, trứng
cút, rồi giá, hẹ, rau cần, xà lách, hành ngò...
Mà thức ăn của ta
lại chỉ nấu, luộc(như tôm, thịt), hay ăn sống (như rau) chứ chẳng phải
chiên đẫm trong dầu vừa mất hết sinh tố vừa có khi sinh ra mấy cái chất
gì đó có hại cho sức khoẻ. Về mặt dinh dưỡng xem ra thức ăn tây phải gọi
thức ăn ta bằng sư phụ.
Vẫn chưa hết cái
chuyện sức khoẻ, là cái chuyện ăn cái gì cũng phải chừng mực. Ông bà ta
hay dặn :”Bớt ăn một miếng, nhịn thèm hơn đau”. Đi ăn thức ăn Việt nam
thì đố mà ăn được nhiều thịt, nhiều tôm, đâu ra đấy, cân lượng mỗi bát
mấy miếng thịt mấy miếng gan đã định cả rồi, ăn vừa phải thế khiến cơ
thể nhẹ nhàng, thân hình cân đối.
Chứ các món fast
food của Tây thì cứ mỗi phần đến nửa cân thịt, ăn vào rồi gan thận của
ta chạy đến mấy ngày còn chưa chuyển hoá xong, máy móc có tốt bao nhiêu
mà chạy mãi thế cũng phải mệt thôi!
Rồi còn phải kể đến
cái chuyện tiện lợi. Fast food Việt Nam bày bán ở khắp mọi nơi từ nhà
hàng lớn đến quán ăn nhỏ, góc phố ven đường chỗ nào cũng có, đúng nghĩa
cái từ “nhanh”, chỉ mất năm phút là có ăn.
Đi ăn fast food Tây
ở Việt Nam phải vào các khu trung tâm, các nhà hàng to, các siêu thị
lớn, đi xe máy từ nhà mất nửa tiếng một giờ, ăn xong lấy xe đi về nếu
phải kẹt xe tắc đường có khi mất vài giờ. Chẳng thế mà các gia đình có
của ăn của để thường hay rủ nhau tranh thủ chiều thứ bảy cuối tuần có
thời gian rảnh thì cùng nhau đi ăn fast food!?!
Còn cái chuyện giá
cả thì chắc chắn là fast food Tây chẳng thể nào cạnh tranh nổi với fast
food ta rồi. Đi vào cửa hàng bán thức ăn nhanh theo kiểu Tây thì cũng
phải chi tiền theo giá tương xứng, làm gì có chuyện ăn một phần fast
food mà cả chủ lẫn khách chỉ cần thủ trong túi một tờ giấy bạc Việt Nam
duy nhất như khi đi vào một quán "fast food made in Việt nam".
Thì ra, chuyện một gói xôi ăn sáng cũng có liên quan đến đủ thứ khác như văn hoá ẩm thực của đất nước, lòng tự hào dân tộc, chuyện sức khoẻ cho từng con người và cả chuyện kinh tế của gia đình nữa.
BS Đào Thị Yến PhiTT Đào Tạo và Bồi Dưỡng CBYT TPHCM
|